Cái Tếł ᵭầᴜ łiêп ở пɦà cɦồпɢ cɦỉ ʋì ƙɦôпɢ ɓiếł cɦặł ɢà ɱà łôi ρɦải ấɱ ức ɓỏ ʋề пɦà ɱẹ ᵭẻ
Tôi siпɦ ɾɑ ʋà ℓớп ℓêп ở łɦàпɦ ρɦố, ɢiɑ ᵭìпɦ łôi cɦẳпɢ ρɦải ɢiàᴜ có ɢì пɦưпɢ cũпɢ łɦᴜộc ɗiệп có củɑ ăп củɑ ᵭể
Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố, gia đình tôi chẳng phải giàu có gì nhưng cũng thuộc diện có của ăn của để. Nhà tôi chỉ có hai chị em gái mà thôi, em gái tôi giờ mới học cấp ba nhưng tôi thì đã đến tuổi dựng vợ gả chồng.
Tôi và anh quen biết nhau tuy không quá lâu nhưng cả hai đều thấy hợp tính hợp nết nên cuối năm trước đã tính đến chuyện trăm năm. Thế nhưng dịch dã kéo dài mà phải hoãn đến tận cuối năm ngoái mới tổ chức được đám cưới.
Vừa cưới hỏi chưa được bao lâu thì Tết đến xuân về, tôi – một nàng dâu mới với vô vàn sự bỡ ngỡ bước chân về nhà chồng ăn cái Tết đầu tiên. Gia đình chồng tôi tuy ở ngoại thành nhưng cũng thuộc diện dư dả trong thôn, năm nào cũng ăn Tết to lắm!
Mặc dù ở thành phố nhưng bố mẹ tôi rất nghiêm khắc với hai cô con gái, từ nhỏ đã dạy dỗ hai chị em chúng tôi phải biết lễ nghi mỗi dịp nhà có việc, nhất là những ngày Tết. Từ việc dọn dẹp nhà cửa đến chuẩn bị mâm cúng đêm Giao thừa tôi đều tự tin mình có thể quán xuyến được hết.
Trưa 29 Tết nhà chồng tôi cúng Tất niên, một mình tôi sắp xếp mọi việc, các bác qua nhà còn tấm tắc khen "cái con bé này gái phố mà được việc phết nhỉ". Tôi thì luôn muốn chồng mình nở mày nở mặt, nhà chồng được cái tiếng thơm với họ hàng vì có vợ hiền dâu thảo nên lại càng cố gắng chu toàn mọi việc trong nhà.
Mọi chuyện đều hoàn hảo cho đến khi cúng lễ xong xuôi, tôi và chồng mình hạ lộc trên ban gia tiên xuống để cả nhà ăn bữa Tất niên trong ngày cuối của năm. Mọi khi, bố tôi luôn là người nhận trọng trách chặt gà cúng vì trong nhà chỉ có ba mẹ con đều là phụ nữ cả, ông còn hay cười đùa rằng nhà chỉ có mỗi một trang hảo hán thì tất nhiên phải đi chặt gà rồi.
Vì nghĩ như vậy nên tôi mới nhờ chồng chặt gà cho, thế nhưng vừa dứt lời, mẹ chồng tôi lao vào giật phăng con dao phay trên tay chồng tôi.
Mẹ nói để con biết sau này còn biết ý biết tứ, ở nhà này đến bữa ăn thì đàn ông không bao giờ phải đứng lên làm việc gì cả. Có mỗi con gà mà không biết chặt thì còn biết làm cái gì? Bố mẹ cô ở nhà không biết dạy con à?
Tôi ngỡ ngàng lắm nhưng khi mẹ chồng dúi vào tay tôi con dao bảo tôi tự chặt gà thì tôi đành phải ấp úng trả lời rằng mình không biết chặt gà. Vừa dứt lời mẹ chồng tôi thở dài đầy chán chường.
Nếu như chỉ mắng mỏ tôi thì tôi sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt vì có thể lễ nghi mỗi gia đình, mỗi vùng đều khác nhau, tôi sẽ cố gắng học hỏi và hoàn thiện nhưng bà ấy lại xúc phạm đến bố mẹ đẻ của tôi. Lúc ấy tôi thật sự giận đến tím người. Vì không muốn cự cãi với mẹ chồng ngay trong ngày Tết nên tôi đã đứng dậy và xin phép lên thành phố.
Tôi biết là hành động của mình có phần bồng bột nhưng trong giây phút đó tôi không thể nào kiềm chế được. Chồng tôi không phải người xấu nhưng tôi không biết liệu mình có thể xây dựng cuộc hôn nhân này được nữa hay không khi có một người mẹ chồng quá đáng với thông gia đến như vậy.
Ly ɦôп ʋẫп cɦᴜпɢ ɢiườпɢ, łɦi łɦoảпɢ cɦồпɢ cũ lại cɦᴜyểп ƙɦoảп 5 łɾiệᴜ łɾả łìпɦ ρɦí
Kể ɾɑ cɦắc пɦiềᴜ пɢười sẽ ƙɦôпɢ łáп łɦàпɦ ʋới cácɦ sốпɢ củɑ eɱ ʋới cɦồпɢ cũ ɓây ɢiờ пɦưпɢ łɦực łế, пɢười łɾoпɢ cᴜộc пɦư eɱ lại ɾấł łɦoải ɱái.