Cɦăɱ ɱẹ cɦồпɢ ốɱ пặпɢ, ɱẹ ɾᴜộł пói łôi пɢᴜ, пɦưпɢ пɦữпɢ ɢì ɱẹ cɦồпɢ ᵭể ℓại sɑᴜ ƙɦi ɾɑ ᵭi ƙɦiếп łôi ɓậł ƙɦóc
Nɦà cɦồпɢ có ɦɑi ɑпɦ eɱ łɾɑi, cɦồпɢ łôi ℓà eɱ.
Nhà chồng có hai anh em trai, chồng tôi là em. Cả hai anh em đều đã lập gia đình, lẽ ra việc lớn nhỏ trong nhà thì anh trai đều phải đứng ra làm trụ cột nhưng anh luôn trốn tránh. Thế là chúng tôi luôn phải miễn cưỡng lo toan mọi việc. Ngay cả việc chăm sóc mẹ chồng, anh trai cũng đùn đẩy cho chồng tôi. Chồng tôi rất thương mẹ nên khi anh trai đề nghị việc này, anh đồng ý ngay. Bản thân tôi không câu nệ gì chuyện này nhưng nghĩ cũng ấm ức vì vợ chồng anh trai chồng sống khôn quá.
Sống chung với mẹ chồng tôi thấy cũng tạm ổn. Bà giúp tôi nhiều việc nhà cũng như chăm con. Nhưng chỉ có điều, bà hay lẩm bẩm chuyện tôi lãng phí điện nước, rồi đôi khi vợ chồng tôi đang ở trong phòng thì bà tự nhiên bước vào mà không gõ cửa. Thêm nữa, có những hôm tôi muốn cả nhà đi ăn nhà hàng, thay đổi không khí vào dịp lễ Tết nhưng bà luôn sợ tốn tiền. Đôi lúc tôi cũng thấy có chút bất tiện nhưng chồng luôn tâm sự: "Người già ai cũng như thế, sau này chúng ta già cũng chẳng khác gì mẹ. Mẹ nói hay làm gì thì đều tốt cho vợ chồng mình mà thôi". Tôi thấy những lời chồng nói thực sự có lý.
Về phía mẹ chồng, bà rất thích ở với vợ chồng tôi. Bà khen tôi tính tình tốt bụng chứ không như con dâu cả, lúc nào cũng quát mắng bà. Cũng vì lý do này, bà nói thà ở một mình còn hơn là ở chung với chị ấy. Kể từ khi mẹ chồng ở với chúng tôi 5 năm nay nhưng tôi để ý chị dâu không hề hỏi thăm xem bà ăn ở thế nào. Tệ hơn là ngay cả con trai bà cũng chẳng biết biếu mẹ "một đồng quà tấm bánh". Khác hẳn với chồng tôi, hàng tháng anh đều đưa cho mẹ 3 triệu chi tiêu vặt.
Cách đây nửa năm mẹ chồng tôi bỗng dưng bị đột quỵ, dù vợ chồng tôi chủ động bỏ tiền ra chạy chữa nhưng bà vẫn bị biến chứng rất khó đi lại. Hầu hết mọi sinh hoạt cá nhân đều là tôi phải lo. Nhiều lúc đi làm về mệt mỏi rồi còn phải phục vụ bà nữa nên tôi cũng căng thẳng, cáu giận vô cớ lắm. Có lần về ngoại, tôi phàn nàn với mẹ ruột, thế là bà mắng tôi ngu. Bà còn đưa ra "kế sách" anh em họp bàn lại chia nhau chăm mẹ chồng, mỗi người 15 ngày.
Tôi cũng về bàn bạc với chồng, gọi anh trai và chị dâu đến đưa ra phương án chia nhau chăm mẹ chồng. Anh chồng cũng đồng ý, tôi nghĩ anh cũng không thể từ chối được vì bấy lâu nay anh phó mặc cho vợ chồng tôi rồi.
Chúng tôi chia nhau chăm được khoảng 3 tháng thì mẹ chồng qua đời. Trước khi làm lễ tang, tôi có dọn dẹp giường chiếu thì thấy bà để lại một phong bì. Mở ra, bên trong là một bức thư bà để lại cho tôi cùng với số tiền mặt 50 triệu. Bà viết: "Con dâu thứ à, mẹ biết rồi sẽ có ngày mẹ ra đi, mẹ để lại số tiền này con lấy để lo tang lễ nhé. Mẹ cảm ơn con đã tốt với mẹ như vậy. Dù số tiền ít ỏi nhưng là tấm lòng của mẹ, các con bảo ban, yêu thương nhau nhé".
Đọc xong bức thư tôi khóc nức nở, không ngờ mẹ chồng đã dự có ngày hôm nay nên mới viết như vậy. Tôi bỗng có chút hối hận, thực ra tôi cũng chưa hẳn là con dâu tốt, nếu thời gian quay ngược trở lại, tôi sẽ xem bà như ruột thịt của mình, chăm bà hết lòng chứ không ấm ức so đo công sức...!
Ly ɦôп ʋẫп cɦᴜпɢ ɢiườпɢ, łɦi łɦoảпɢ cɦồпɢ cũ lại cɦᴜyểп ƙɦoảп 5 łɾiệᴜ łɾả łìпɦ ρɦí
Kể ɾɑ cɦắc пɦiềᴜ пɢười sẽ ƙɦôпɢ łáп łɦàпɦ ʋới cácɦ sốпɢ củɑ eɱ ʋới cɦồпɢ cũ ɓây ɢiờ пɦưпɢ łɦực łế, пɢười łɾoпɢ cᴜộc пɦư eɱ lại ɾấł łɦoải ɱái.