Sáпɢ ɱùпɢ 1 łới пɦà ɓạп ɢái xôпɢ пɦà, ʋừɑ пɢồi xᴜốпɢ łôi sốc ƙɦi ɓố eɱ ℓì xì cɦo łɦứ ɢiá łɾị ɦơп cả łiềп
Tếł ᵭếп xᴜâп ʋề ɑi cũпɢ có ɱộł пơi ᵭể ʋề sɑᴜ ɱộł пăɱ ʋấł ʋả ℓàɱ ăп, пɦưпɢ łôi ℓại ƙɦác.
Tết đến xuân về ai cũng có một nơi để về sau một năm vất vả làm ăn, nhưng tôi lại khác. Tôi không có nhà, tôi là đứa trẻ mồ côi, chẳng biết quê mình ở đâu, bố mẹ là ai. Với tôi, ngôi nhà duy nhất là trại trẻ mồ côi, nơi có các mẹ đã nuôi tôi khôn lớn. Do vậy, mỗi dịp Tết người ta vui, phấn chấn trong lòng khi được đoàn viên còn tôi lại buồn.
Từ ngày rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi lên thành phố lập nghiệp và ở lại đây cũng gần 10 năm rồi. Nỗ lực cố gắng làm ăn tôi cũng có cái nghề sửa ô tô. Ước mơ của tôi là có một gara riêng để kinh doanh, sửa chữa nhưng vốn đâu mà làm ăn. Thôi thì cứ đi làm thuê, lo cho bản thân trước đã. Cũng vì điều này mà tôi chưa nghĩ đến việc kết hôn, lấy vợ rồi tôi kiếm tiền đâu ra mua nhà, lo cho vợ con chứ.
Không dám lấy vợ vì nghèo, nhưng tôi lại trót đem lòng yêu Vân - kế toán chỗ tôi làm việc. Vân hiền lành, nhẹ nhàng, điềm đạm và rất hiểu tôi. Chúng tôi cứ thế yêu nhau, giấu kín mối quan hệ này vì sợ gia đình Vân phản đối, người ngoài dị nghị. Vậy mà chuyện của hai đứa bị bố mẹ em phát hiện.
Họ cấm Vân đến với tôi, lựa chọn cho con gái một người phù hợp hơn về cả gia cảnh, sự nghiệp… Vân khóc, tâm sự rằng có thế nào cũng không rời xa tôi, còn tôi chỉ biết im lặng bất lực không thể níu giữ tình yêu của mình. Bố Vân đã đến gặp riêng tôi, bác yêu cầu tôi rời xa em, tôi chẳng có gì xứng đáng với con gái bác cả, lấy tôi con bác sẽ khổ. Bác nói đúng, tôi chẳng có gì đảm bảo cho em một tương lai tốt.
Thế nhưng tôi lại là kẻ thất hứa, chẳng thể rời xa Vân được. Tôi mạo muội tìm đến bác trai, xin bác chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tôi sẽ cố gắng, nỗ lực để lo cho Vân một cuộc sống ổn định. Bác không nói gì, bảo tôi về đi nhưng tôi lo không biết mọi chuyện sẽ ra sao. Rồi một ngày nào đó, Vân bất ngờ đi lấy chồng, tôi sẽ mất tất cả.
Mặc kệ gia đình ngăn cấm, dư luận mỉa mai, tôi và Vân cứ ở bên nhau. Sáng sớm mùng 1 tôi mạo muội mang giỏ quà đến nhà Vân chúc Tết. Có lẽ mùng 1 gia đình em sẽ không gay gắt với tôi. Đây là cách an toàn nhất. Vậy mà vào nhà Vân, vừa ngồi xuống ghế, chưa kịp thưa chuyện, chúc Tết, bác trai đã trầm ngâm bảo tôi.
"Quà cho cậu đấy", bác đưa cho tôi chiếc lì xì rồi bảo tôi mở ra xem luôn. Bên trong chẳng phải tiền hay món đồ giá trị gì cả, nó chỉ đơn giản là một tấm thiệp chúc mừng năm mới, bác xưng bố - con với tôi. Trời đất ơi, bác chấp thuận cho tôi và Vân đến với nhau rồi ư? Không dám tin đây là sự thật, tôi hỏi lại bác gật đầu xác nhận rồi nói hai đứa chuẩn bị lên kế hoạch chụp ảnh cưới đi.
Trước đây hai bác không đồng ý để chúng tôi đến với nhau một phần ái ngại tôi là trẻ mồ côi, sợ tôi không yêu con bác thật lòng mà chỉ nhìn vào vật chất nhà Vân. Bác ngăn cấm và muốn thử lòng tôi, thử xem tình cảm tôi đối với Vân như nào. Nhưng nửa năm qua, bác đã tìm được câu trả lời và chấp thuận cho hai đứa đến với nhau.
Mùng 1 đầu năm, đây có lẽ là món quà may mắn nhất cuộc đời tôi. Tôi được làm con rể bác, được làm chồng Vân đó là điều tuyệt vời nhất. Có thể tôi không được như người ta khi có bố mẹ lo cho mọi thứ nhưng tôi tự tin thứ mình giàu có là tình cảm, sự thật lòng với Vân.
Với tôi bây giờ, bố mẹ Vân là bố mẹ tôi, tôi sẽ cùng Vân chăm sóc, báo hiếu ông bà. Tôi đã mong chờ được gọi ai đó là bố mẹ, được quây quần bên mâm cơm gia đình đúng nghĩa bao năm nay rồi. Tết này tôi có Vân là có tất cả mọi thứ.
Ly ɦôп ʋẫп cɦᴜпɢ ɢiườпɢ, łɦi łɦoảпɢ cɦồпɢ cũ lại cɦᴜyểп ƙɦoảп 5 łɾiệᴜ łɾả łìпɦ ρɦí
Kể ɾɑ cɦắc пɦiềᴜ пɢười sẽ ƙɦôпɢ łáп łɦàпɦ ʋới cácɦ sốпɢ củɑ eɱ ʋới cɦồпɢ cũ ɓây ɢiờ пɦưпɢ łɦực łế, пɢười łɾoпɢ cᴜộc пɦư eɱ lại ɾấł łɦoải ɱái.