RSS

1.000 ngày sống cảnh nô lệ xứ người của cô gái 18 tuổi: 'Con chết mất con muốn được về Việt Nam chết'

06:00 02/11/2019

1.000 ngày sang Nga theo diện "hợp đồng đen" với cô gái chưa tròn 18 tuổi, đó là 1.000 ngày của những cuộc chạy trốn chết chóc, nước mắt, máu và ám ảnh khôn nguôi.

***

Anh Vinh chạy trước. Tôi chạy sau. Rồi tới chị Hường, chị Vân, Toàn. 5 chúng tôi cứ cắm đầu, gằm mặt chạy như một lũ chuột nhắt. Bên ngoài, tiếng búa tạ đập vào bức tường buốt óc, những gọng súng bắn chỉ thiên nổ tung như những đốm pháo hoa. Chúng tôi chạy, nắm tay nhau chạy, trốn chui trốn lủi bằng chút sức lực còn sót lại từ những củ khoai tây luộc hôm qua.

Mùa hè Mát-xcơ-va ngày như đêm, sáng trưng. 

"1…2…3… Bước lên vai anh, trèo qua tường. Nhanh". "1…2…3… Nhảy đi", "1…2…3… Nắm chắc tay không được trôi xuống sông đấy nhé!", "1…2…3…trèo lên xe", "1…2…3… Phải sống nhé Huyên". Lần đầu, sự tự do lấp đầy phổi tôi.

Sau này, mỗi khi nghĩ về ngày đó, tôi chẳng thể lý giải được tại sao một cô gái bé nhỏ, cao 1m45, nặng 39 ký như tôi lại gan dạ đến vậy! Nhưng tôi biết, lúc đó, nếu bị bắt, chúng tôi chỉ có chết.

Tôi quay lại nhìn chị Hai dáo dác bên trong cái "ổ địa ngục" quỷ quái đó. "Em sẽ quay lại với chị" - tôi rơi nước mắt rồi cúi đầu chạy. 

1.000 ngày sống cảnh nô lệ xứ người của cô gái 18 tuổi: Con chết mất… con muốn được về Việt Nam chết - Ảnh 2.

Những cái đơm được chủ thuê lại là nhà hoang ở ngoại ô thành phố. Ảnh: NVCC.

Chúng tôi không ai biết ngày mai sẽ ở đâu? Ăn gì? Làm gì? Còn sống hay sẽ chết? Một chữ Nga bẻ đôi chúng tôi cũng không biết. Đường về Việt Nam quá xa xôi. Nhưng chúng tôi cứ chạy trước đã. Tôi, anh Vinh, chị Hường, chị Vân, Toàn,… mỉm cười nghĩ mình đã bước qua cánh cửa địa ngục.

Nhưng hôm sau, một cánh cửa địa ngục khác lại mở ra. Độc ác hơn. Tàn nhẫn hơn…

1.000 ngày sống cảnh nô lệ xứ người của cô gái 18 tuổi: Con chết mất… con muốn được về Việt Nam chết - Ảnh 3.

Nhiều tháng sau khi trở về, nước mắt tôi vẫn tự nhiên chảy khi ai đó nhắc về Nga. Cái Tết đầu tiên, vừa bước chân ra khỏi nhà, nghe tiếng còi cảnh sát giao thông dẹp đường kêu lên inh ỏi, tôi bỏ chạy một mạch trong sự ngơ ngác của ba má. 

Sợ hãi đã trở thành bản năng của tôi mất rồi!

Một đêm, trong lúc nằm ngủ, tôi mơ màng thấy mình đang đi trong tuyết. Tuyệt vọng. Sợ hãi. Lạnh lẽo. Những bông tuyết trắng xoá bắt đầu đỏ máu, dần dần phủ kín thân thể tôi. Tôi oà lên khóc. Mở mắt ra, mẹ đã nằm cạnh, ôm tôi, khuôn mặt ướt nhoè đi từ lúc nào. Tôi phải cố gằn lòng lắm mới không để đám ký ức quỷ quái ấy trồi dậy thêm bất kì lần nào nữa.

Cuối năm cấp 3, chú Tám hàng xóm sang nhà, ngồi uống chén trà rồi nói chuyện với ba tôi: "Cho con Huyên đi xuất khẩu đi anh. Qua đó làm nhiều tiền, về phụ gia đình."

Ở xóm tôi, hồi ấy, gần như gia đình nào cũng có người thân ra nước ngoài xuất khẩu lao động. Người trước đi giới thiệu người sau. Vợ đi kéo theo chồng. Anh trai đi cùng với em gái. Có nhà hết thảy 3-4 đứa con đều đã ra nước ngoài. Tết đến, ba má họ ngồi buồn hiu đón Tết cùng con qua màn hình điện thoại. 

"Nhà tôi không có tiền cho cháu đi đâu chú ạ!"

"Cần gì phải bảo lãnh tiền. Đi Nga đi. 2 thằng con tôi đều đi Nga cả. Bên đó, chi phí thấp, môi giới rẻ, siêng siêng xíu mỗi tháng dư hơn 5 tờ (500 đôla-PV) gửi về xây nhà…" - chú Tám thuyết phục ba má tôi vào dịp tết năm 2014.

1.000 ngày sống cảnh nô lệ xứ người của cô gái 18 tuổi: Con chết mất… con muốn được về Việt Nam chết - Ảnh 4.

Tôi từng nghĩ về nước Nga với đầy sự hào hứng. Ảnh: NVCC.

Tối đó, tôi nằm trằn trọc mãi không thôi. Hết hè này, tôi sẽ tốt nghiệp cấp 3. Tôi biết sức học của mình tới đâu, cố gắng lắm cũng chỉ đậu cao đẳng. Đi làm công nhân ở xí nghiệp thì lương tháng 6-7 triệu, đủ ăn đủ mặc nhưng không đủ xoay sở cho ba má được mái nhà đường hoàng.

Sáng hôm sau, trước khi tới trường, tôi nói vội với ba: "Chờ con tốt nghiệp xong, con đi Nga. Kiếm đủ tiền xây cái nhà đường hoàng cho ba má rồi con về…". Ba má ậm ừ, nửa mừng nửa vui.

1.000 ngày sống cảnh nô lệ xứ người của cô gái 18 tuổi: Con chết mất… con muốn được về Việt Nam chết - Ảnh 5.

Đêm ấy, tôi nhắn tin cho anh: "Em đi vài năm, anh ở nhà chờ em nhé!". Anh gọi lại ngay lập tức, qua điện thoại, anh khóc mướt 5, 6 tiếng đồng hồ không thôi.

Tháng 9/2014, bạn bè tôi lần lượt vào Sài Gòn đi học. Tôi ở lại quê cùng chị Hai và ba má, làm lụng để kiếm đủ 30 triệu chồng tiền cho bà mối. Lần đầu tiên gặp mặt, bà mối nhìn tôi và chị Hai một lượt rồi cười mỉm: "Qua đó thì lắm tiền". Cuối buổi, bà cầm phong bì 30 triệu thong dong ra về.

Nhiều đêm, nằm ngẫm nghĩ: "Sao ra nước ngoài dễ vậy?", "một chữ Nga bẻ đôi cũng không biết", "tay nghề không có thì làm gì?". Tôi gọi điện hỏi bà mối, thì bà lại hạ giọng, ngọt như mía lùi: "Ối giời, qua đó học mấy hồi. Để đó cô lo". Rút lại không đi nữa thì 30 triệu mất trắng, tôi dằn lòng: "Đi vài năm, kiếm đủ tiền xây nhà cho ba má rồi con về".

Lần thứ 2 gặp, bà mối đứng trước cửa sân bay Phù Cát (Bình Định), tách đôi tay 2 chị em tôi và tay ba, "Anh chị cứ yên tâm, con bé từ nay để em lo", rồi dắt tôi qua cánh cửa