Chương 9 tố cáo chồng cũ Thanh Bạch của nghệ sĩ Xuân Hương: Chuyện bi hài tại phiên xét xử
Sau hơn 20 năm vật lộn với hai từ "hạnh phúc" và nhận thấy cuộc hôn nhân đã rơi vào kết cục thê thảm, Xuân Hương quyết định ly hôn với mong muốn kết thúc "vai diễn" nặng ký nhất cuộc đời...
Cuộc hôn nhân tăm tối, không lấy nổi một ngày vui của Xuân Hương cũng đã đi đến những hồi kết. Chương 9 mới đây được nữ nghệ sĩ chắp bút kể về câu chuyện bi hài ở phiên tòa.
Những tình tiết nhỏ nhặt về lý do ly hôn được hai nghệ sĩ vạch ra trước tòa khiến nhiều người dở khóc dở cười, và cũng thật xót xa cho cặp đôi từng được nhiều người ngưỡng mộ.
Nếu như Xuân Hương xem đây là cánh cửa thiên đường, đặt một chân ra khỏi "địa ngục trần gian" với gia đình chồng, thì ngược lại - Thanh Bạch chưa chấp nhận việc ly hôn, mặc dù anh đã nung nấu ý định này từ lâu.
Theo lời kể của nữ nghệ sĩ, Thanh Bạch dù rất muốn sống đúng với bản năng "đàn bà", nhưng vì hai chữ "tự trọng" trước bàn dân thiên hạ mà anh muốn kéo dài cuộc hôn nhân này thêm ít lâu nữa. Cuối cùng, khi thẩm phán đưa ra tình huống tiến thoái lưỡng nan, anh mới chịu đặt bút xuống ký vào đơn ly hôn.
Toàn bộ "Chương 9 - Thôi rồi ta đã xa nhau - Phiên Tòa" được nghệ sĩ Xuân Hương mới đây đăng tải:
"Tưởng rằng với tờ đơn vô cùng 'gọn nhẹ' về nội dung thì phiên tòa sẽ diễn ra trong không khí 'thân mật' và sẽ 'thành công tốt đẹp'. Nghĩa là 'xuất hát' đặc biệt của 'đôi đào kép gái tài trai sắc' tại tòa án dự kiến chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc. Nhưng ngoài dự tính, 'xuất hát' bắt đầu từ 9 giờ sáng được kéo dài liên tục không nghỉ đến tận 3 giờ chiều.
Đó là vì 'chàng kép chánh' bỗng thay đổi kịch bản, bổ sung thêm nhiều chi tiết, tình tiết theo thể loại khoa học viễn tưởng nhằm đưa màn kết đến xử xở thần tiên của truyện cổ tích kinh dị.
Hôm đó công nhận hai khán giả đặc biệt là bà thẩm phán và anh thư ký phải cố bền gan để theo dõi câu chuyện. Họ nghe không biết mệt. Có lẽ do công việc và một phần họ muốn biết lý do 'cặp đôi hoàn cảnh' này tại sao sau 20 năm 'hạnh phúc yên ắng... trên báo chí bỗng đưa nhau tới chốn công đường.
Bắt đầu phiên tòa là phần thủ tục cần thiết rồi đến phần trình bày của nguyên đơn là tôi. Tôi trả lời ngắn gọn những câu hỏi của bà thẩm phán đúng theo những điều tôi đã viết trong đơn.
Đồng thời tôi cũng nói đôi lời với tòa: 'Tôi đã suy nghĩ rất chín chắn khi nộp đơn, tôi hiểu thủ tục xét xử ly hôn phải qua ba lần hòa giải, nhưng nhiều năm qua tôi đã cố hết sức để tự hòa giải rất rất nhiều lần. Vì vậy tôi mong tòa xử cho tôi được tự do ngay trong lần này. Tôi đã không còn chút sức lực nào để chịu đựng thêm nữa'.
Tôi tưởng nói vậy là anh sẽ đồng ý, thậm chí còn vui mừng nữa là đằng khác vì anh đã rất nhiều lần đòi ly dị tôi. Ai ngờ anh bỗng 'phản pháo'. Anh xin tòa cho anh sống thêm với tôi một năm nữa. Tòa hỏi 'để làm gì?', anh bảo: 'Để con học một năm nữa cho hết lớp 12 thi xong tú tài'.
Tôi không đồng ý: 'Nếu như anh vì con thì bao năm qua anh phải sống đàng hoàng để làm gương cho con, không để cuộc sống tinh thần của nó bị xáo trộn nghiêm trọng đến mức như vậy. Bây giờ chỉ có một con đường là ly dị thôi. Không còn con đường nào khác'.
Để chứng minh tôi luôn là kẻ tội đồ và anh luôn là nạn nhân tội nghiệp đáng thương. Anh bắt đầu 'luận tội' tôi.
Anh tố với tòa rằng: Tôi KHÔNG ĐỂ CHO ANH LÀM ĐÀN ÔNG.
Tôi chới với, hai lỗ tai lùng bùng như mình vừa bị té xuống nước.
Tôi hỏi: 'Làm đàn ông là làm cái gì vậy anh?'. Anh hơi bất ngờ và ngỡ ngàng im lặng.
Tôi nói: 'Theo em, làm đàn ông là làm những chuyện như bao nhiêu người đàn ông khác phải làm, như chuyện 'xi măng sắt thép', chuyện leo lên nóc nhà chống dột, thay bóng đèn.... Nhưng anh có làm đâu. Em gánh hết từ chuyện đàn bà tới chuyện đàn ông. Hơn nữa, làm đàn ông là phải ngủ với vợ, nhưng anh không ngủ với em mà lại ngủ với cái thứ đ**m th*i.
Lúc đó do anh nói những lời quá chói tai, thậm chí xúc phạm nặng nề tới tôi nên buộc lòng tôi phải nói như vậy. Nhưng tôi vẫn còn muốn giữ lại bí mật cho anh nên tôi không nỡ nói cái thứ đ**m th*i là đàn ông hay đàn bà.
Đuối lý nhưng không nao núng, anh tiếp tục hành trình đi tìm lẽ phải cho mình. Anh 'kể lể' hết 'tội lỗi' này đến 'tội lỗi' khác của tôi đã đối xử với anh và gia đình anh. Rất nhẹ nhàng và 'lãng mạn'. Anh tiếp tục: 'Giờ anh hỏi em nhen: Đám giỗ nhà anh ngày nào?'. Với ngầm ý tố tôi là đứa con dâu không lo tròn bổn phận dâu con.
Trời ạ! Anh biết rõ những lần nhà anh có đám giỗ mà cả tôi và anh khi về khi không vì mắc kẹt show diễn. Vậy là anh gài tôi một cách quá tinh tế. Thế nhưng anh lại bỏ qua những gì tôi đã hết lòng lo cho gia đình anh. Nhờ những lo lắng quan tâm đó mà má anh đã khoe khắp thiên hạ và ba má anh rất hãnh diện khi được nghe bà con làng xóm khen tôi.
Còn anh thì chuyện về thăm ba má tôi là chuyện quá xa xỉ mặc dù đoạn đường đi chỉ hơn chục ký lô mét mà thôi. Kể cả sau nầy khi ba tôi mất rồi thì cái đám giỗ của ông cũng hiếm bao giờ có được chàng rể quý kiêm học trò cưng về đốt nhang. Xuân thu nhị kỳ anh mới bước chân về được một lần.
Tôi đáp lại: 'Em đố anh đường vô nhà ba má em ở đâu?'. Anh tái mặt thoáng lặng im.
Rồi anh lại kể lể qua chuyện khác, đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi kiểu kiểu như: Tôi về quê anh cứ lựa những người nhà anh không ưa mà tới chơi. Hay kiểu như: nhà hàng xóm có trồng cây nhãn cố tình để cho tàn lá ngã qua nhà anh, đó là chơi xấu. Vậy mà tôi cũng cứ hay qua lại với cái nhà đó...v..v....
Dù toàn chuyện vụn vặt nhưng tôi vẫn