Con dâu chăm mẹ chồng suốt 10 năm, trước khi qua đời, cô nói: ‘Mẹ ơi, con để tiền tiết kiệm lại cho mẹ!’
Bà lão Dung có 3 cậu con trai, con trai cả hơn mười mấy năm trước qua đời vì bệnh ung thư, để lại bà và 1 con dâu kém bà hơn 20 tuổi. Con thứ 2 và con trai thứ 3 đều là làm ăn phát đạt nhưng đều sống ở thành phố, ít khi về nhà thăm bà.
Bà lão Dung vốn sống cùng con trai và con dâu trưởng ở quê, sau khi con trai cả qua đời, con trai thứ hai và con trai út đón lên thành phố để hưởng thụ. Nhưng bà Dung đi đến 2 nhà đều bị 2 cô con dâu ghét bỏ. Cuối cùng bà Dung quyết định về quê sống với con dâu cả, cô Thủy.
Lúc cô Thủy đến đón bà về quê, 2 con trai của bà nói: “Chị à, đón mẹ về quê làm gì, ở đây chúng em đều có giúp việc, có thể chăm sóc cho mẹ tử tế, hơn nữa thành phố thì thuận tiện, cái gì cũng có chứ không như nông thôn chẳng có cái gì cả”.
Cô Thủy chỉ nói: “Mẹ từ lúc hơn 60 tuổi đã sống ở nhà chúng tôi, cũng sắp 20 năm rồi, mẹ chỉ thích ăn cơm tôi nấu thôi. Bây giờ mẹ già rồi, cái mẹ cần là người bầu bạn, đi lại thoải mái, người giúp việc thì làm sao chăm sóc mẹ như con cháu trong nhà. Anh cậu trước khi ra đi cũng dặn tôi phải chăm sóc tốt cho mẹ, tôi không thể nuốt lời được”.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Con dâu trưởng đưa bà lão về nhà. Trên đường về đi qua rất nhiều bụi cây, khóm cỏ quen thuộc, bà Dung cảm thấy có chút an lòng. Bà luôn nghĩ “Nhất định phải về quê, người già đều phải sống ở quê, chết rồi cũng phải được chôn ở quê cha đất tổ”.
Cô Thủy năm nay cũng gần 60 tuổi, con trai con gái cũng đã lấy vợ gả chồng, cháu dâu cũng rất hiếu thảo với bà. Cháu dâu nhất định đón bà và mẹ về nhà để chăm sóc.
Cháu dâu dọn 1 phòng tốt nhất cho bà Dung, răng bà không còn, dạ dày lại không tốt nên bác sỹ nói bà chỉ có thể uống nước canh bổ dưỡng. Vì thế cô Thủy cả đặc biệt trồng 1 đám rau trước nhà, toàn là những loại rau bà Dung thích ăn.
Mỗi ngày con dâu sẽ nấu cho bà 1 loại canh khác nhau, lúc thì hầm gà, lúc thì hầm chân giò, lúc thì các loại hải sản tốt cho sức khoẻ.
Bà Dung tuổi tác đã cao nên thỉnh thoảng cũng khó ngủ. Mỗi ngày cô Thủy đều dùng cỏ ngũ cốc tươi phơi khô rồi lót giường cho bà nằm, nhờ vậy mà ban đêm bà không còn khó ngủ nữa. Cứ thế hơn mười mấy năm trôi qua, bà Dung năm nay cũng gần 90 tuổi, ai cũng khen bà khoẻ, đẹp lão và may mắn và có 1 người con dâu tốt.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Bà Dung cũng rất thương con dâu cả, hồi trẻ con dâu bà có lúc khó sinh suýt nguy hiểm đến tính mạng, bà Dung ngày đêm không ngủ, chăm sóc cho con dâu. Bây giờ hai mẹ con bà đã sống nương tựa vào nhau cũng hơn mười mấy năm, bà không có nhiều tiền nhưng cũng tích góp được mấy trăm triệu nhờ vào tiền các con trai gửi về và tiền tiết kiệm của bà hồi trẻ. Bà đưa hết cho cô Thủy nhưng cô nhất định không nhận. Nói sợ hai cô con dâu khác lại cho là bà không công bằng, nói bà cứ giữ tiền lại thích ăn gì thì mua.
Cô Thủy năm nay cũng đã hơn 70 tuổi, một buổi sáng nọ trời đổ tuyết lớn, bà Dung dậy sớm nhưng mãi chẳng thấy con dâu đưa đồ ăn sáng đến, bà Dung mới chống gậy đi sang phòng cô Thủy thì thấy con dâu đột quỵ nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Bà Dung nhanh chóng gọi cháu nội, cháu dâu đến đỡ mẹ dậy. Lúc con dâu bà tỉnh dậy, chỉ cầm tay cháu dâu bà thật chặt rồi nói: “Mẹ đi rồi nhất định phải chăm sóc bà nội cho tốt, mẹ có một sổ trợ cấp lương hưu và ít tiền trong ngăn kéo mẹ để lại hết cho các con, chỉ mong các con lo cho bà nội đến lúc cuối đời”.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Nói rồi con dâu bà cũng nhắm mắt ra đi, bà Dung buồn đến mức cả ngày chỉ chảy nước mắt. Chẳng bao lâu sau bà cũng ra đi. Ai cũng nghĩ bà sẽ sống đến trăm tuổi, có lẽ do quá tiếc thương con dâu nên mới sớm ra đi.
Người ta thường nói quan hệ mẹ chồng con dâu khác máu tanh lòng, hiếm khi mà hòa hợp với nhau. Nhưng mẹ con bà Dung đã chứng minh cho người ta thấy chỉ cần có tình yêu thương thì sẽ trở thành gia đình, thật tâm chăm sóc cho nhau thì ắt sẽ có tình cảm.
Ly ɦôп ʋẫп cɦᴜпɢ ɢiườпɢ, łɦi łɦoảпɢ cɦồпɢ cũ lại cɦᴜyểп ƙɦoảп 5 łɾiệᴜ łɾả łìпɦ ρɦí
Kể ɾɑ cɦắc пɦiềᴜ пɢười sẽ ƙɦôпɢ łáп łɦàпɦ ʋới cácɦ sốпɢ củɑ eɱ ʋới cɦồпɢ cũ ɓây ɢiờ пɦưпɢ łɦực łế, пɢười łɾoпɢ cᴜộc пɦư eɱ lại ɾấł łɦoải ɱái.