RSS

Nimbin – Ngôi làng “trên mây” nằm ẩn mình dưới dãy núi xanh ngút ngàn của Úc

07:00 02/02/2019

Thị trấn Nimbin nằm ẩn mình giữa những dãy núi xanh ngút ngàn, cách Byron Bay gần 1 tiếng rưỡi chạy xe.

Thị trấn Nimbin nằm ẩn mình giữa những dãy núi xanh ngút ngàn, cách Byron Bay gần 1 tiếng rưỡi chạy xe. Đến Nimbin là chúng ta đã gần đến với đường biên giới giáp ranh giữa tiểu bang NSW và QLD. Thế nhưng các du khách thường hay bỏ qua thị trấn này để tiến thẳng lên Brisbane, nào biết rằng, mình vừa bỏ lỡ một ‘hòn ngọc’ giữa núi rừng.

Ngay từ lúc lập kế hoạch cho chuyến đi, vợ chồng tôi đã quyết định đến Nimbin ở trải nghiệm vài hôm. Nimbin nổi tiếng là thị trấn của dân ‘hippy’ thứ thiệt.

Trong trí tưởng tượng của mọi người, khi nói đến dân hippy, ai cũng nghĩ họ là những kẻ lập dị, ăn bận nhếch nhác, lôi thôi, tóc tai dài rũ rượi. Cả tuần không tắm, có khi cả tháng chẳng đụng miếng nước rửa mặt.

Họ là những người thích nghe nhạc Reggae và lúc nào cũng ‘nhả khói’ phì phà, nhâm nhi những điếu ‘cỏ’ cuốn tay đẹp đẽ. Họ là những kẻ vô lo, vô công rỗi nghề. Họ là những kẻ sống “trên mây”.

Điều đó không hoàn toàn sai, nhưng cũng chẳng 100% đúng. Những người sống tại Nimbin là những hippy tự nguyện. Họ không vì bị lôi kéo hay hùa theo phong trào mà chọn cách sống này. Họ là những người tiên phong, đã chọn ở lại mảnh đất heo hút đó kể từ sau lễ hội Aquarius vào năm 1973.

Một xã hội tách biệt với xã hội, những con người chọn tách biệt với loài người, chọn cách sống ‘tự cung tự cấp’.

Họ gầy dựng cuộc sống từ những niềm tin, tưởng chừng như đơn giản nhưng thực chất cần rất nhiều can đảm để thực hiện. Đối với họ, thế giới này chẳng hoàn hảo, thế nên việc trông đợi thế giới đối tốt với mình thực sự là một điều vô ích. Hạnh phúc nằm ở nội tại.

Họ là những người sẽ chẳng bao giờ chủ độngnói đến chuyện chính trị, nhưng một khi nói đến chuyện môi trường, động vật hay nhân quyền, họ hẳn là những kẻ sẽ tiên phong.

Trong giới văn học và cả truyền thông, Nimbin được mệnh danh là ‘Thủ đô Cỏ của Úc’. Chỉ cần bạn đi đi lại lại trong thị trấn chừng 5 phút, là sẽ có người tiếp cận để mời mua ‘thảo mộc’. Chính vì vậy, Nimbin là cái nôi của chiến dịch Madigrass, một cuộc chiến hợp pháp hoá việc sử dụng mariguana.

Dĩ nhiên là để phân tích hay mổ xẻ vấn đề này phải tốn rất nhiều giấy mực. Trong khả năng hạn hẹp của mình, tôi chỉ có thể nói rằng, vợ chồng tôi chưa từng phải gồng mình lên để bảo vệ bản thân khi ở Nimbin, phòng trường hợp có ai đó mang những định kiến điển hình về việc, cứ là dân hút cỏ thì sẽ là tội phạm.

Nimbin là một thị trấn nơi mà xã hội được thu nhỏ với rất nhiều khái niệm cả mới lẫn cũ vốn bị xã hội hiện đại chối bỏ, đều được đưa vào áp dụng. Chính vì vậy mà, chúng tôi muốn thấy một Nimbin bằng xương bằng thịt.

Nimbin hiện ra trước mắt, ẩn mình sau những dãy đồi xanh ngút ngàn và những làn mây trắng mỏng. Chúng tôi dạo xe một vòng quanh thị trấn.

Điều ấn tượng đầu tiên về thị trấn Nimbin là cảm giác vô cùng bình yên. Những ngôi nhà đầy màu sắc nối tiếp nhau, những cánh cửa không khóa, không rào chắn, những bức vẽ vô cùng nghệ thuật trên khắp các cửa hiệu, bờ tường, trên cả mặt đường.

Cư dân của thị trấn ăn vận kiểu đặc trưng của dân hippy, những chiếc quần vải thụng màu mè, những mái tóc tết bím, những chiếc khăn đầu ngả màu, những cặp kính mát tròng hình tròn. Họ cười nói với nhau, nhâm nhi những tách cà phê sớm. Họ gật đầu chào những kẻ lạ mặtnhìn là biết dân thành phố.

Không khó để nhận ra dân thành phố giữa Nimbin, vì gương mặt họ không ngớt nét ngạc nhiên lẫn phấn khích, đồng thời lẫn lộn hàng tá cảm xúc khác. Họ trông có vẻ ngơ ngơ ngáo ngáo, tưởng như mình vừa lạc vào một lễ hội hippy từ năm 1973 mãi chưa đến lúc kết thúc.

Gương mặt dân Nimbin khác với người Sydney ở một điểm rõ rệt, họ hạnh phúc và họ biết mình hạnh phúc. Những nụ cười thân thiện, phong thái ung dung, kiểu cách bình dị. Chẳng một ai cố gồng mình để chứng tỏ mình hơn người. Chẳng một ai cố gồng mình để phù hợp với chuẩn mực của xã hội hiện đại, nơi mà người ta so sánh nhau bằng thước đo giá trị rất khác.

Chúng tôi chọn một căn Airbnb ở khu vực vùng núi, cách thị trấn Nimbin khoảng 10 phút chạy xe. Vòng vèo mãi một đoạn đường dài trên những quả đồi heo hút, chúng tôi trờ xe đến một khu đất riêng. Từ bên trong căn nhà màu vàng với mái đỏ, một bà bác tóc bạc trắng, vận chiếc đầm hoa tay dài kiểu những năm 50 đứng vẫy tay chào.

Đó chính là Helga, vị chủ nhà đáng mến đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong chuyến đi của vợ chồng tôi. Bên cạnh Helga là Molly, cô cún hiếu khách đang quẩy đuôi một cách phấn khích, nôn nóng đón chào những người lạ mặt. Còn gì có thể ấm lòng hơn.

Sau khi chúng tôi ổn định chỗ ở, Helga mời hai vợ chồng sang phòng bà uống trà làm quen. Căn bếp của Helga ấm cúng, vật dụng đơn giản, cách bày trí kiểu từ những năm 70 vẫn còn nguyên một màu cũ kĩ. Một căn gác nhỏ chất toàn sách với lối dẫn lên là một chiếc cầu thang gỗ cũng kê kín bởi sách.

Helga bảo, ngoại trừ việc nhận khách book lịch ở Airbnb, bà gần như không sử dụng internet. Đối với bà sách, báo và radio vẫn là những phương tiện tuyệt vời nhất để đọc và tìm kiếm thông tin. Bà không đọc báo mạng, không đọc những tin giật gân, những chuyện người ta giết nhau, người này chết, người kia bị tai nạn.

Đối với bà, đó chưa bao giờ là tin tức và sẽ chẳng bao giờ là điều mà chúng ta cần đọc, bởi những tin tức đó chỉ làm cho con người thêm sợ hãi. Một thế giới được kiểm soát bằng nỗi sợ.

Hãy thử nghĩ xem, một tên khủng bố sẽ chẳng làm được gì nếu như thế giới chẳng thèm biết đến chúng, ‘media’ chẳng thèm đưa tin chúng. Thế nhưng khủng bố biết chúng sẽ làm nên chuyện, vì media sẽ đưa chúng lên thành ‘ngôi sao’ của những nỗi sợ, và cả thế giới sẽ dõi theo.

Khu đất của Helga nằm tách biệt với những hàng xóm xung quanh nên vốn dĩ vùng núi đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn. Ngôi nhà do chính Helga thiết kế, từng vật dụng trong căn nhà do chính tay bà đóng, từng miếng kính, từng miếng gạch, từng bức tranh đều có sự tinh tế của bà.

Những mẩu chuyện nhỏ đơn giản giữa Helga và hai vợ chồng tôi, đã giúp cho chúng tôi có thêm cái nhìn về những cư dân sinh sống tại Nimbin.

Chúng tôi đều hiểu rằng, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống riêng, nhưng để sống thật với lòng mình, thì cần không chỉ sự can đảm mà còn cả tri thức. Tri thức vốn là thứ mà xã hội hiện đại đã đưa lên trở thành một công cụ để kiếm tiền. Đôi khi người trẻ học chẳng phải để mở rộng tầm mắt cho bản thân, mà là để gò mình vào một guồng máy chung của những ‘nô lệ thời đại mới’.

Nhưng đối với Helga, tri thức là cách để người ta hiểu thêm về nhau, về thế giới này, để chọn sống tử tế với tất cả mọi sinh vật và sự vật.

Hai ngày hôm đó, có lẽ là thời điểm đầu tiên sau khoảng thời gian rất lâu tôi mới dám mở lòng mình ra với người lạ. Helga tạo cho chúng tôi cảm giác như được ở nhà, được trò chuyện với một vị bô lão am hiểu trong gia đình, được lắng nghe, được chia sẻ, được trút bỏ đi tất tần tật những gánh nặng mà chúng tôi tự nguyện tròng lên cổ mình khi sống trong xã hội hiện đại.

Helga bảo, “Những vị khách tới ở trọ nhà tôi, muốn biết họ có phải dân thành phố không thì dễ lắm.”

“Họ thường không thích chung đụng gì với tôi cả, dù tôi là chủ nhà. Họ hỏi tôi cách để khoá tất tần tật cửa sổ, cửa chính, cửa phụ rất cẩn thận. Mà nhìn xem, phòng tôi chẳng có cái gì khoá cả. Chúng tôi đã quen sống với sự yên bình rồi. Chúng tôi không lo sợ có ai sẽ vào đây chôm đồ, hay thậm chí là kề dao giết mình. Nỗi sợ đó nghe nó mơ hồ lắm. Mỗi người trong chúng tôi đều mắt nhắm mắt mở trông chừng lẫn nhau, bảo vệ nhau. Còn dân thành phố đối với họ mỗi ngày là một cuộc chiến để tự bảo vệ mình,” bà đưa điếu thuốc tự cuốn lên rít một hơi thật sâu.

Dân thành thị mỗi ngày chiến đấu để tích luỹ tài sản cho mình, và chiến đấu để bảo vệ tài sản đó. Sơ xẩy một chút có thể mất của, tệ hơn là mất mạng.

“Thành phố hiện đại vậy mà nghe có vẻ ‘rừng rú’ hơn hẳn ở đây nhỉ?” Helga cười, “Nhưng dân thành phố chấp nhận sống trong sợ hãi và âu lo, để đánh đổi sự tiện nghi. Thôi thì đó là lựa chọn của họ.”

Nói đoạn bà chìa ra hai chiếc bánh quy nhỏ xinh xắn và bảo, “Chút quà mọn. Hai vợ chồng chia nhau nhé.”

Chúng tôi nhìn nhau cười ý nhị, ai cũng biết trong chiếc bánh quy nhỏ kia, là cả một trời ‘hạnh phúc’.

Tối hôm đó, chúng tôi chìm vào giấc ngủ trong sự yên ắng của núi rừng Nimbin, một giấc ngủ sâu không mộng mị. Toàn bộ cửa phòng và cửa sổ của chúng tôi đều không khoá, thế nhưng lòng chúng tôi chẳng hề mảy may lo sợ. Thật kì diệu.

Bao lâu rồi, chúng ta mới có được một giấc ngủ bình yên và thanh thản trong lòng được như vậy? Bao lâu rồi, chúng ta không thấy lòng mình nặng nề vì mỗi sớm thức dậy?

Ánh nắng sớm của Nimbin len lỏi qua những tấm màn cửa, ngày mới lại khởi đầu. Molly ngoan ngoãn nằm đợi chúng tôi như biết rằng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này đã đến lúc kết. Helga chu đáo đem ra một phần đồ ăn đầy ụ gói ghém kĩ càng, bảo vợ chồng tôi cầm đi ăn đường. Bà làm tôi nhớ đến ngoại, đến mẹ, đến chị, những người phụ nữ luôn chu đáo và hết lòng, những người tử tế và lương thiện.

Vậy là chúng tôi lại tiếp tục chuyến hành trình của mình quay ngược về thành phố xô bồ, tạm biệt Helga và Molly. Tạm biệt một thị trấn trên mây, với những con người sống “trên mây” vô cùng thân thiện.

Ở xứ sở đó, con người chọn sống với nhau một cách tử tế.

Ly ɦôп ʋẫп cɦᴜпɢ ɢiườпɢ, łɦi łɦoảпɢ cɦồпɢ cũ lại cɦᴜyểп ƙɦoảп 5 łɾiệᴜ łɾả łìпɦ ρɦí

Ly ɦôп ʋẫп cɦᴜпɢ ɢiườпɢ, łɦi łɦoảпɢ cɦồпɢ cũ lại cɦᴜyểп ƙɦoảп 5 łɾiệᴜ łɾả łìпɦ ρɦí

Kể ɾɑ cɦắc пɦiềᴜ пɢười sẽ ƙɦôпɢ łáп łɦàпɦ ʋới cácɦ sốпɢ củɑ eɱ ʋới cɦồпɢ cũ ɓây ɢiờ пɦưпɢ łɦực łế, пɢười łɾoпɢ cᴜộc пɦư eɱ lại ɾấł łɦoải ɱái.